Chiều 21/09/2025, khi bầu trời Hải Đăng bắt đầu chuyển sang màu tím than, ánh đèn sân bóng bật sáng, lũ trẻ ríu rít kéo nhau vào sân. Tiếng giày chạm cỏ, tiếng cười khanh khách vang lên khắp nơi, tạo nên một khung cảnh vừa náo nhiệt vừa ấm áp.
Trò chơi đầu tiên là dẫn bóng vượt chướng ngại vật. Có cậu bé mới xuất phát đã “tấp” nhầm chỗ, ngồi thừ ra như lạc đường. Thầy Dương liền tiến lại, nở nụ cười hiền: “Với khả năng của con, chỉ 5 giây là xong liền rồi, thầy tin con làm được!” Thế là đôi mắt bé sáng rực, cậu lại hăm hở lao đi như có thêm động cơ.

Đến màn “dẫn bóng nhanh nhất,” vài gương mặt rụt rè chưa dám bung hết sức. Thầy động viên: “Con thử coi quả bóng là bạn thân, mình đưa bạn ấy về đích càng sớm càng vui!” Nghe xong, mấy đứa nhỏ cười phá lên, rồi đồng loạt tăng tốc, khiến cả sân rộn rã tiếng reo hò.
Điều hay là trong suốt buổi tập, thầy không hề tạo áp lực. Cứ em nào lỡ vụng về, thầy lại xoay thành trò cười nho nhỏ để các con thấy nhẹ nhõm. Có bé còn khoe: “Tập với thầy vui như chơi trò phiêu lưu vậy!”
Buổi tối hôm ấy, dưới ánh đèn vàng, tôi thấy rõ một điều: bọn trẻ học bóng đá, nhưng cái chúng mang về không chỉ là kỹ năng trên sân mà còn là niềm tin, sự tự tin và cảm giác “có thầy ở cạnh, mình làm được hết.


Tuấn Anh